Phận Nghèo
Em đến với anh nụ hôn ngọt qúa
Ánh mắt đam mê quyến rũ môi cười
Vội vàng tình đến ngỡ ngàng chăn gối
Rồi lạnh lùng bỏ lại những dấu yêu
Anh trách người ta hay mình tự trách
Chung một bầu trời nhịp thở đôi nơi
Tội tình chi sao người đành đùa cợt
Để sầu thương se sắt kẻ si mê
Trong cô đơn lòng này thầm chợt hiểu
Mộng cao xa phận nghèo trắng bàn tay
Anh và em ngàn con đường khác biệt
Khi em cao sang quyền qúi hào quang
Giọt mưa ướt lạnh ngày vui đâu nữa
Tình yêu này không tìm có ngày mai
kẻ đưa người đón nài van gót ngọc
Bóng tối bẽ bàng gạt bước chân tôi
Khóc cười chua xót chìm theo dĩ vãng
Mịt mù đất trời xót xa tủi nhục
Kiếp phận nghèo đành thôi cuộc tình lỡ
Ngậm ngùi tiễn đưa cay đắng một đời
Ánh tinh cầu sáng lên mầu rực rỡ
Như tình mình ngày vừa bước vào yêu
Chợt tắt lịm bơ vơ trong tăm tối
Một lời yêu rồi vĩnh viễn chia tay…
Coitien74@05-09-2011
No comments:
Post a Comment