Cà Phê Đắng
Nhìn từng giọt rơi đều sầu đắng
Nhẹ hương mùi ấm áp cà phê
Tìm một chút thay đời đen quánh
Tương lai buồn không đáy xót xa
Ngày mai kia thắm tươi có đến
Ngọt chút không nhung nhớ đầy vơi
Dòng đời vẫn lạnh lùng trôi mãi
Lệ vẫn rơi hồn vẫn chơi vơi
Lưỡi khô cay tim cằn chai đá
Gọi tên người biển vắng chân mây
Bước chân mỏi ngẹn ngào rơi lụy
Chấp nhận thôi tình đã bẽ bàng
Thuyền tơi tả dưới cơn giông bão
Về được không nơi chốn bình an
Bến nào mong an vui hạnh phúc
Hay hững hờ khép kín buồn tênh
Trăng mờ nhạt sương mù che phủ
Người xa phương ấy nhớ thương không
Lối nào bạc bẽo ai đang bước
Đau thương đơn bóng đón chân ta
Cà phê đen đắng sầu muôn thuở
Ta vẫn nơi đây đếm giá băng
Rồi mai đây đường đời vạn nẻo
Em có cùng ta nếm xót xa…
Coitien74@ 01-09-2011
No comments:
Post a Comment